Quán bún cá nằm ngay góc ngã tư Ngô Gia Tự - Trịnh Phong, là một trong những địa chỉ ăn uống quen thuộc của dân địa phương. Vì là quán bình dân nên không gian, bàn ghế sơ sài. Thế nhưng hơn 30 năm nay, quán hiếm khi nào ngơi khách. Mỗi ngày quán mở cửa từ 8h30 đến 22h30, đón hàng trăm lượt khách ghé ăn. Món đặc biệt của quán là bún sứa chả cá dầm.
Quán này nằm trong hẻm từ Võ Văn Tần đâm ra Nguyễn Thị Minh Khai để đi Tôn Thất Tùng, quán cũng khá rộng, sạch sẽ. Có xe mì phía trước quán, 2 nhà liên tục. Mình mua 1 hủ tíu mì cá & 1 sủi cảo, nước dùng bình thường, sủi cảo của mình luộc hơi gấp, lúc ăn thấy thịt
Quán nằm trong một con hẻm nhỏ nên khá tách biệt và yên tĩnh, đầy đủ không gian trong nhà lẫn ngoài trời. Không chỉ đơn thuần là một quán cafe, Lạc Concept được sắp xếp và trang trí theo một phong cách lạ mắt, cho bạn cảm giác thảnh thơi, hiếm hoi giữa đô thị. Nhưng không vì thế mà độ chịu chơi của Lạc bị giảm đi đâu nhé!
Quan sát lược đồ, lập bảng thống kê các quốc gia tư sản ở khu vực Mĩ La Tinh theo thứ tự niên đại thành lập? xta - ri - ca. Pê - ru. 1822. Bra - xin. 1825. Bô - li - vi - a. 1828. U - ru - goay. Xem toàn bộ: Bài 3: Chủ nghĩa tư bản được xác lập trên phạm vi thế giới .
Tp. Hồ Chí Minh. Thế giới steak mình ăn thường xuyên với bạn và gia đình. Không gian khá dễ thương, sạch sẽ. Các món beefsteak ngon, thịt thơm và mềm, sốt đậm đà, đặc biệt là bánh mì rất ngon. Nhân viên phục vụ năng động và phục vụ nhanh. Trong khu vực là số 1.
Felicia Oceanview Apart Hotel Đà Nẵng. Chủ đầu tư: Công ty TNHH Đầu tư Tháp Lụa Đà Nẵng. Đơn vị phát triển: New World Capital Đơn vị quản lý vận hành: Lyf by The Ascott Limited Quy mô: Diện tích 1220m2, 2 tầng hầm, 25 tầng cao với 193 căn hộ du lịch, 60 phòng khách sạn. Vị trí: Nằm trên mặt tiền đường Võ Nguyên Giáp
XR7k. Hôm nay là thứ năm, vào hè trái cây bán rất được. Nguyên Tư không nhập hàng nhiều nên 1 giờ trưa đã đóng cửa về nhà tắm giặt quần áo, đổ đầy thức ăn vào khay của con trai rồi đi tưới cây. Trước khi đi ra ngoài thì thay bộ quần áo lúc nhập hàng ra, đứng trước gương soi tới soi lui, vừa chải tóc vừa chỉnh áo, cuối cùng mới thoả mãn nhướn mày, lấy hai chiếc nhẫn nam kiểu dáng thông thường ra đeo vào ngón áp Chu Trản đã lái đi nên Nguyên Tư chỉ có thể ngồi tàu điện đến “Quán mì Tư Ca”. May mà vào lúc này người trong xe không đông lắm, nhiệt độ điều hoà lại vừa đủ, so với chiếc xe rởm kia tốt hơn rất Nguyên Tư tới thì quán mì chỉ còn lại vài khách, cậu phục vụ đang dọn ghế bên ngoài, Nguyên Tư đi vào trong nhìn thoáng thì không thấy bóng dáng Chu Trản Tư là “Khách quen” của quán, mỗi tuần tới đây ít nhất một lần, phục vụ đã sớm quen mặt cậu, bước lên gọi “Anh Tư, anh lại tới ăn mì hả?”“Sắp đóng cửa rồi sao? Sao không thấy ông chủ của cậu?” Nguyên Tư kéo ghế ngồi xuống, lại nhìn ra sau bếp, dưới màn vải không nhìn thấy bóng Chu Trản đi lại, xem ra không ở trong tiệm thật.“Anh Trản vừa bán thêm mấy bát, thấy không có khách mới nên đi mua thuốc lá ở tiệm tiện lợi La Sâm.” Phục vụ nói “Về ngay thôi, anh muốn chờ hay là nếm thử tay nghề của em?”Nguyên Tư cười “Vậy anh chờ anh ấy về!”Phục vụ méo miệng, “Em theo anh Trản học mấy năm, tay nghề không tệ đâu.”“Nhưng anh muốn anh Trản em nấu…” Nguyên Tư dừng một chút, đột nhiên nhớ tới câu nói sáng nay trong wechat liền bật cười. Phục vụ không biết tại sao cậu cười, vừa định hỏi thì có khách mới tới. Không thể nhiều chuyện nữa, đành than thở nói “Ầy, đúng là không có so sánh không có đau thương, anh, sao anh cười khờ cũng đẹp trai quá vậy?”Nguyên Tư vuốt hai chiếc nhẫn trên ngón tay, nhìn ra bên ngoài tiệm đúng lúc thấy Chu Trản xách túi trở người chạm mắt nhau, lại rất ăn ý dời đi. Phục vụ gọi “Anh Trản, 4 bát cay, 2 vắt!”“Được.” Chu Trản lướt qua người Nguyên Tư, tranh thủ lúc không ai chú ý nhanh chóng lấy kem Tám Hỉ ra để ở trước mặt Nguyên đã xong, khi phục vụ bưng đến thấy cây kem trong tay Nguyên Tư chỉ còn một nửa. Phục vụ “A” một tiếng hỏi “Anh mua kem Tám Hỉ khi nào vậy?”Nguyên Tư mặt không đổi sắc “Lúc anh tới đã mua rồi, em không thấy sao?”Phục vụ nhíu mày suy nghĩ “Đúng là không có thấy.”“Em phải để ông chủ chỉ giáo thêm.” Nguyên Tư để kem qua một bên, đôi đũa đảo bát mì nóng hầm hập, nháy mắt với phục vụ “Chúng ta làm nghề phục vụ, sự quan sát phải nhạy bén, anh cầm cây kem Tám Hỉ to như vậy tới vậy mà em cũng không thấy, không được nha.”Phục vụ đỏ mặt, lời Nguyên Tư nói đầy ý sâu xa “Không sao đâu, từ từ sẽ giỏi.” Nói xong ăn một đũa mì, cười bảo “Chẹp, vẫn ngon như vậy.”Chu Trản từ sau bếp đi ra, trên cổ vắt khăn mặt múc một chén chè ngân nhĩ lạnh ngồi uống cạnh cậu. Hai người không ai có phản ứng gì, giống như một vị khách thông thường ngồi ăn cùng với chủ tiệm. Nguyên Tư không có ăn trưa nên 2 vắt không đủ no, lại gọi thêm một phần 2 vắt vụ nói đùa “Anh, nhìn anh không giống người ăn được nhiều như vậy.”Nguyên Tư giơ cánh tay cơ bắp lên khoe “Em hình như nhìn nhận sai về anh rồi đó?”Cơ bắp hàng thật giá thật, cậu phục vụ rất hâm mộ, đôi mắt đảo một vòng, chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Nguyên Tư “Anh đeo hai chiếc nhẫn?”Mi mắt Nguyên Tư khẽ giật giật, ho khan nói, “Khoe của thôi.”Phục vụ vui vẻ nói “Anh vui tính thật!”Chu Trản ở bên cạnh nghe trong im lặng, lúc đứng dậy đi ra sau bếp khóe môi không kiềm chế được nhếch đã gọi thêm mì, trên danh nghĩa là 2 vắt và Nguyên Tư cũng trả đủ tiền nhưng mì chỉ khoảng 1 vắt hơn, phục vụ ở bên ngoài tiệm quét tước vệ sinh, là Chu Trản tự mình bưng Tư không phục “Cái ông chủ xã hội đen này, sao cho ít vậy?”Chu Trản ấn nhẹ đầu cậu nói “Mau ăn đi, chỉ còn có mình em, làm trễ giờ anh đóng cửa rồi kìa.”Lúc Nguyên Tư ăn xong trong tiệm đã không còn ai, lúc phục vụ dọn ghế xong chuẩn bị lấy bát Nguyên Tư đi rửa thì Chu Trản nói “Hôm nay đến đây thôi, cậu vất vả rồi, về đi.”Cậu phục vụ là người đơn giản, vừa nghe có thể nghỉ ngơi liền vô cùng vui vẻ nói tạm cậu phục vụ đi rồi Nguyên Tư mới nói “Em ra trạm tàu điện chờ anh?”“Đi đi.” Chu Trản rửa bát, “Anh lập tức tới ngay.”Mười lăm phút sau, hai người gặp lại ở trạm tàu điện. Chu Trản đã thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi ra, mặc một cái áo T-shirt bình thường nhưng sạch sẽ. Tàu điện đang chạy về phía một khu trung tâm thương mại khác, đó là nơi bọn họ hẹn hò mỗi thương trong thành phố vì kiếm sống nên đa phần không nghỉ thứ bảy chủ nhật. 5 năm trước lúc “Quán mì Tư Ca” mới bắt đầu mở bán, hai người đã hẹn nhau lấy thứ sáu làm ngày nghỉ, thứ năm cũng có thể đóng cửa sớm để cùng đi xem phim hay dạo phố gì đó. Nhưng dù hôm đó có là ngày nghỉ thì Chu Trản cũng không chắc sẽ được nghỉ ngơi — vì thỉnh thoảng Nguyên Tư phải đến bệnh viện tái khám, để bắt được số sớm nên rạng sáng thứ sáu Chu Trản đã đứng canh trước cửa bệnh viện để xếp may mấy năm nay số lần Nguyên Tư đi bệnh viện càng ngày càng ít, thứ năm hay thứ sáu đều là ngày “Hưởng lạc”.Lúc sắp đến nơi Nguyên Tư mới nhớ đeo nhẫn vào ngón tay Chu Trản. Đây chỉ là chiếc nhẫn bạc không đáng bao tiền, nhưng hai người rất quý trọng, bình thường lúc buôn bán không đeo vì sợ trầy xước, chỉ có lúc đi hẹn hò hai người lấy khỏi trạm tàu điện, phía trước chính là khu trung tâm thương mại sầm uất nhất Sơn Thành. Chu Trản nắm tay Nguyên Tư, là kiểu năm ngón đan năm gần “Quán mì Tư Ca” bọn họ sẽ không biểu hiện thân thiết như vậy, thậm chí Nguyên Tư làm khách ở đó 5 năm mà phục vụ cũng không biết cậu có quan hệ như thế nào với ông chủ của là bộ đội đặc chủng mà, đương nhiên sẽ ngụy trang rất cẩn bên ngoài thoải mái hơn trong quân doanh, trong thành phố này có vô số người giống như bọn họ, tất cả đều có thể đi dưới ánh mặt trời mà không phải sợ hãi điều gì. Nhưng khi dính đến “Quán mì”, liên quan tới kinh doanh ăn uống thì khác, hiểu lầm và kỳ thị đủ để hủy diệt một cửa Trản trước đây mở quán mì xa nhà cũng là vì muốn tránh lời đàm tiếu, mà Nguyên Tư cũng rất phối hợp, so với các thực khách khác đến ăn càng nghiêm chỉnh khi hẹn hò thì không cần phải giả bộ nữa, các cặp đồng tính khi yêu nhau làm gì thì họ cũng làm như thế, ngoại trừ dáng cao và đẹp trai bỏ xa một nhóm người thì cũng không có gì đặc biệt — Dù sao quần áo giày dép của bọn họ đều không phải là hàng hiệu, nên dù có cao tới đâu hay đẹp trai tới mức xuất chúng đi nữa thì cũng chỉ là trai Tư không hề để ý người khác nói cậu nghèo, cậu có nhà có xe, có người yêu có con trai. Còn có công việc mặc dù vất vả nhưng thu nhập không thấp, nếu gộp luôn mấy huân chương trong hộp thì đã có thể cảm thán một câu “Đời này sống không uổng phế” Trản thì càng không thèm để ý, chỉ chỉ bảng điện tử trong rạp chiếu phim, hỏi cậu “Xem bộ nào đây?”“Anh muốn xem bộ nào?”“Tùy em, em muốn xem gì thì anh sẽ xem cái đó.”Nguyên Tư chọn phim hài chiếu hè, ngoài sảnh hầu hết là học sinh sinh viên. Hai người ngồi hàng cuối ăn bắp rang, Chu Trản xem không bao lâu thì ngủ gục, chỉ còn Nguyên Tư thường xuyên cười haha, có lần còn bị sặc coca gần chết. Chu Trản bị giật mình tỉnh giấc, nhìn có vẻ như phát cáu chống tay ngồi thẳng lại, tay phải vừa vỗ vỗ lưng Nguyên Tư thuận khí, vừa hỏi “Hết chưa” kèm giật chai coca Tư ho ra nước mắt, đúng lúc lại tới cảnh buồn cười, đang định cười tiếp thì Chu Trản đột ngột ấn đầu cậu vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói “Không cho cười nữa.”Nguyên Tư ở trong ngực anh cười không được, khó chịu đến mức run rẩy, “Ha ha ha ha” biến thành “Khục khục khục”.Xem phim xong, hai người đi ăn món Đông Nam Á. Nguyên Tư không còn ăn kiểu ngấu nghiến như ở nhà mà là vô cùng nhã nhặn, giá thành cũng không đắt lắm, tầm khoảng 200 Trản tuy nấu ăn giỏi nhưng chỉ biết làm món Trung, thức ăn của mỗi nước mỗi khác nên anh cũng lười học, ngay cả thịt beefsteak đơn giản nhất cũng chiên không nên mỗi tuần đi dạo Nguyên Tư đều ăn món nước ngoài, còn dỗ dành Chu Trản “Uầy, từ khi ăn món anh nấu thì nhà hàng Trung Hoa năm sao cũng không vừa mắt em. Phải làm sao đây, chỉ có thể ăn mấy món nước ngoài đắt tiền.”Chu Trản hôn chóp mũi của cậu, cười nói “Hai ta hình như chưa đi nhà hàng năm sao lần nào mà!?”“Hiếm lạ gì.” Nguyên Tư nói “Bạn trai mười sao đã bị em tóm được rồi, nhà hàng năm sao có là gì!”7 giờ trời tuy còn chưa tối hẳn nhưng đường đã lên đèn. Sự oi bức dần biến mất, thay vào đó là làn gió mát nhè nhẹ, lúc đi tản bộ tiêu cơm cũng là một cách cảm thụ cuộc khu thương mại trưng bày không ít xe, có xe tay ga, cũng có xe hơi các hãng nổi tiếng. Chu Trản nhìn nhìn, đột nhiên nói “Sau này anh định bán thêm vài món, mì thịt bò, sườn, súp miso. Lại làm thêm một ít hoành thánh sủi cảo, cơm nếp, chè trôi nước, còn có…”“Dừng dừng dừng!” Nguyên Tư nói “Không phải chỉ bán mì thôi cũng rất đắt rồi sao? Làm thêm mấy món này làm gì?”“Mì chỉ có 2 tệ 6 đồng, 3 tệ 8 đồng, mì thịt bò ít nhất cũng 14 tệ, hoành thánh 2 tệ 12 cái.” Chu Trản nói “Em tính xem, thêm món có phải càng có thêm tiền không?”“Nhưng vậy thì rất mệt!” Nguyên Tư không chút nghĩ ngợi “Không được, em không đồng ý.”Chu Trản nhếch môi, nhìn Nguyên Tư chăm chú mấy giây rồi bật cười “Em là chủ hay anh là chủ?”“Đương nhiên anh là chủ.” Nguyên Tư nói “Nhưng Quán mì Tư Ca’ là tên em! Chuyện này phải nghe em, em không cho anh cũng chỉ có thể bán mì thôi!”Chu Trản nắm cổ tay cậu lắc nhẹ, nói “Anh không mệt.”“Xạo quá! Anh có mệt hay không em còn không biết sao?” Nguyên Tư gấp gáp “Nấu mì 4 rưỡi đã phải dậy, nếu như thêm thịt bò với sườn vậy chẳng lẽ nửa đêm 2 giờ anh phải thức dậy chuẩn bị? Không được không được, em không đồng ý.”“Quán mì Tư Ca” chỉ bán mì chay không phải vì ông chủ có cá tính riêng, mà là vị kia trong nhà ông chủ không đồng năm trước, lúc quán mì mới mở Nguyên Tư và Chu Trản đã lập ra một quy tắc, tiền kiếm đủ là được, bán sáng và trưa là đủ rồi, đến tối nhất định phải nghỉ ngơi. Chế biến thịt rất mất thời gian, tuy bán mì thịt có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhưng sẽ mệt mỏi hơn, đó là lí do mà cậu không đắn đo từ chối ngay. Nếu như khách bất mãn, vậy tặng free chè ngân nhĩ — dù sao nấu chè ngân nhĩ cũng không quá phức năm qua, “Quán mì Tư Ca” buôn bán càng ngày càng đắt, lợi nhuận đủ để hai người chi tiêu, 2 năm trước Nguyên Tư mở thêm “Trái cây tươi Trản Trản”, sinh hoạt càng không lo, tiền gởi ngân hàng cũng dần dần nhiều tiền kiếm được đều là mồ hôi nước mắt nên chưa bao giờ tiêu tiền như Trản thở dài, muốn nói lại Tư vỗ vỗ lưng anh “Nghĩ gì thế?”“Không có gì.”“Đừng giả vờ, trong lòng anh có chuyện gì.”Chu Trản cười “Em đúng là hoả nhãn kim tinh.”“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nguyên Tư hỏi tới cùng.“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Chu Trản nổi tiếng mù tên các hãng xe, nói “Không phải em nói năm nay muốn đổi xe sao, anh cũng muốn. Chiếc xe cũ của chúng ta chỉ có thể dùng để chở hàng, có đi du lịch cũng khó. Lần này mua, anh muốn mua một chiếc xe tốt hơn một chút.”Nguyên Tư hiểu, “Vậy cũng không thể để cho anh đi sớm về tối. Tiền sao? Em bán thêm nhiều trái cây là được. Vả lại hai ta tiết kiệm cũng được kha khá rồi, rút ra…”“Khoản tiền đó anh không muốn động vào.” Chu Trản nhìn về phía Nguyên Tư, trong mắt có ẩn ý sâu Tư hiểu, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh “Em đã không sao rồi, thật sự, không cần cứ để cho em, cần tiêu thì cứ tiêu.”Chu Trản lắc đầu, “Có tiêu hay không là do anh quyết định.”“Thôi được, anh nói gì cũng đúng, nhưng chuyện quán mì là do em quản lý, em nói không thêm món là không được thêm, Quán mì Tư Ca’ chỉ bán mì thôi.” Nguyên Tư cười “Nhớ chưa?”Chu Trản bất đắc dĩ “Vậy xe làm sao đây?”“Từ từ gom tiền thôi, cũng không phải mua ngay.” Nguyên Tư cong cong đuôi mắt “Thanh niên mà, không nên gấp.”“Mua xe cho em có thể không gấp sao?” Chu Trản nói “Nhớ năm xưa anh theo đuổi em…”“Dừng!” Nguyên Tư đột nhiên che Chu Trản miệng “Lại nữa!? Năm xưa rõ ràng là em theo đuổi anh, anh nhân lúc em không nhớ được chuyện trước kia gạt em, bây giờ còn muốn gạt?”Chu Trản mỉm cười, thuận thế hôn một cái lên lòng bàn tay cậu “Vâng vâng vâng, là anh gạt em, sau này sẽ không như vậy nữa, được chưa?”
Tên truyện Quán mì Tư Ca. Tác giả Sơ Hòa Chuyển ngữ Magic Bean Thể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, HE. BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI NƠI KHÁC ☆ GIỚI THIỆU ☆ Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có nhau. Truyện về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải mái. Là câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây.
Có Biển Ngôn Tình0 điểm Thể loại đam mĩ hiện đại, hiện thực hướng, niên thượng, thụ truy côngNhân vật chính Thiện Kiều x Diệp Tiểu ThuyềnTình trạng• Bản gốc hoàn 34 + 1PN• Bản dịch hoànEditor Xian Lưu tủ sách Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu Ngôn Tình0 điểm Tựa gốc 保质爱情 Bảo Chất Ái TìnhSố chương 93Thể loại Cưới trước yêu sau, niên thượng, hiện đại, 1×1, đô thị tình duyên, ngọt sủng, chữa lành, có chút ngược, Diệp Chuyết Lưu tủ sách Bạn Đời Và Súng Ngôn Tình điểm Edit LEESố chương 24Thể loạiNguyên sang nam nam. Hiện đại. Có H. Chính kịch. Cường công, cường thụ. Quân nhân. Sinh tử văn. Gương vỡ lại lành. Niên hạ. Thụ lớn hơn công hai tuổi. HEVai Lưu tủ sách Thành Ca, Nói Không Với Yêu Đương Cơ Mà Ngôn Tình điểm Thể loại Hiện đại, đoản văn, tinh anh công x binh lính càn quấy không thành thật thụ, tình yêu đầu, trước làm bạn tình sau yêu, công sủng thụ, HEBiên Tập Ying YingChỉ là một câu chuyện Lưu tủ sách Kim Chủ, Cưng Ra Đây! Ngôn Tình điểm Biên tập Kẹo Cứng, Yến Phi LyThể loạiĐam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh Lưu tủ sách
Giải nghĩa tên “Quán mì Tư Ca” tên gốc là Tư Ca Tiểu Diện Tiểu diện mì sợi nhỏ, là một món ăn bình dân đặc sắc xuất phát từ Trùng Khánh, đa phần bán ở các quán ven đường hoặc cửa tiệm nhỏ. Mì này thường là mì chay, nguyên liệu nấu không có gì quý nhưng gia vị lại rất phong phú. Mì sợi dai, cay, rắc thêm chút rau xanh khiến hương vị rất ngon. Cũng là một trong những món ăn hàng đầu người Trùng Khánh chọn làm bữa sáng. Theo wiki Quán mì Tư Ca Chương 01 Sơn Thành là một thành phố có quán mì ở khắp mọi nơi, “Quán mì Tư Ca” chen chúc giữa các quầy cửa hàng tiện lợi, quán lẩu, trên con đường phố ăn phía sau cao ốc văn phòng không có gì nổi bật. Nhưng mỗi khi đến trưa, “Quán mì Tư Ca” lại buôn bán cực kỳ đắt, đắt đến nỗi hai ba bốn năm sáu cửa tiệm xung quanh ghen tị đến đỏ mắt, còn nằm trong “Top 50 quán mì Sơn Thành”. Quán mì “Tư Ca” chỉ có mấy thước vuông, không chứa được nhiều khách lắm, ông chủ để cậu phục vụ đặt mấy cái ghế nhựa ngoài cửa. Có hai loại ghế, ghế cao làm bàn, ghế thấp để ngồi, mỗi khách một bộ, muốn ăn thì tuân theo quy tắc của ông chủ, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ, không được ồn ào cũng không được đặt điện thoại hay túi xách lên ghế người khác, các cô gái nếu muốn đặt túi xách xuống thì chỉ có thể đặt trên mặt đất. Cũng may cậu phục vụ chịu khó, tay chân lại nhanh nhẹn, ra ngoài cửa tiệm quét một vòng thật sạch sẽ, trên mặt đất không hề có tình trạng nước dơ hay rau mì tứ tán. Nghĩ tới cũng lạ, quán mì “Tư Ca” này có phong cách’ rất khác biệt với các quán gần đó. Ví dụ thực tế nhất chính là một thực khách mới vừa rồi còn đang ồn ào mua mực nướng ở quán bên cạnh, nhưng vừa ngồi lên chiếc ghế quán “Tư Ca” liền có thể kiềm lại tính tình, ngồi ngay ngắn chờ phục vụ đem bát mì cay nóng hổi lên. Có người nói là vì ông chủ quán “Tư Ca” có gia thế, là xã hội đen, không thể trêu vào không thể trêu vào. Nhưng lại có người hỏi, nếu ông chủ có gia thế như vậy, vì sao cơ sở vật chất của “Tư Ca” lại không bì nổi với quán “Bún gạo ông Trần” ở đối diện? Vì sao ông chủ phải đích thân đứng bếp mỗi ngày? Vì sao “Tư Ca” chỉ bán mì cay và mì chay? Xã hội đen không biết mở rộng làm ăn sao? Mấy câu hỏi này đừng nói là khách mới đến, ngay cả những vị khách lâu năm đã ăn ba năm hơn rồi cũng không đáp được. Nhóm người khe khẽ bàn luận, các cô gái thường lui về phía sau để nhìn vào trong bếp. Mà khi phục vụ bưng mì lên, tất cả tiếng nói đều ngừng hẳn, chỉ còn nghe thấy tiếng hít hà và động tác lau mồ hôi. Cậu phục vụ rất thoả mãn, một bên lấy ghế nhựa cho khách mới đến, một bên cao giọng nói vọng vào trong bếp “Anh Trản, lại thêm năm phần, bốn cay một không cay!” Vị khách ngồi bên cạnh sau khi nghe thấy tiếng “Ừ” không nặng không nhẹ truyền từ trong bếp ra, liền rướn cổ nhìn vào bên trong. Buổi trưa rất bận rộn, phục vụ hấp tấp lau sạch ghế, lại “vèo” một cái chạy đi vén rèm cửa màu xanh đậm phía sau, chui vào kêu “Anh Trản vất vả rồi!” Vị khách ở gần đó lại có cơ hội nhìn lén, nhưng chỉ liếc thấy bóng lưng người đàn ông bên cạnh lò bếp. Khách mới hỏi “Ông chủ tên Trản, vậy sao tên tiệm lại là Quán mì Tư Ca’?” Khách cũ nói “Chắc là chọn đại đi!” “Chuyện này mà cũng chọn đại?” Khách mới ăn miệng đầy mỡ, “Chẳng lẽ ông chủ họ Tư? Tên là Tư Trản?” “Ông chủ họ Chu” Khách cũ xì xụp húp hết nước dùng xong để bát xuống, “Đừng xoắn xuýt tên tiệm nữa, đây là một ẩn số, tôi ăn ở tiệm này bốn năm rồi, cũng không biết tại sao gọi là Quán mì Tư Ca’ chứ không phải Quán mì Trản Ca’.” Vẻ mặt khách mới vô cùng khó hiểu “Sao tên tiệm lại loạn như vậy?” “Thắc mắc nhiều như vậy để làm gì?” Khách quen đứng dậy “Ăn ngon là được rồi, không phải sao?” Mắt thực khách mới sáng lên, chợt cảm thấy thông suốt. Nói tới hương vị của “Quán mì Tư Ca”, đó chính là tất cả các quán mì dù ở trước hay phía sau con đường văn phòng này đều không thể sánh được, nước dùng cay cay đã nghiền, nước trong thì mùi thơm mê người, dù khách ăn cay hay không cay, thì chỉ cần một bát “Tư Ca” liền ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng cũng có không ít thực khách vẫn trách móc trong lòng, thứ nhất “Tư Ca” chỉ bán buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều nhiều lắm là đến 3 giờ, vì buổi tối cửa tiệm này thành địa bàn của quán xiên que chợ đêm. Thứ hai “Tư Ca” không hề có dự định mở rộng kinh doanh, tiệm như tên, chỉ bán mì, thịt bò hay thịt lươn gì gì đấy hoàn toàn không bán, càng không nói tới bún gạo hoành thánh hay bánh chẻo. Ngày nay, mở quán ăn mà chỉ bán mì, tìm toàn bộ Sơn Thành này chỉ sợ chỉ có một quán “Tư Ca” này. Lúc này đã là 1 giờ, đã qua giờ cao điểm ăn trưa, phục vụ cầm tạp dề lau mồ hôi, cười hì hì nói “Anh Trản, vừa rồi lại có hai cô gái hỏi chúng ta có thể thêm vào menu món mì thịt bò không, bọn họ rất muốn ăn.” Người đàn ông được gọi là “Anh Trản” mới vừa đổ mì vào trong bát, giọng nói đầy từ tính “Phía trước không phải có quán Mì thịt bò Phúc Khí’ sao?” “Quán đó sao có thể so với chúng ta?” Phục vụ đắc ý nói “Mọi người nói, chỉ muốn ăn gia vị anh nêm, mì của anh làm thôi!” Người đàn ông cong khóe môi, giữa đôi chân mày có chút thờ ơ. Phục vụ đem các bát mì đặt vào trong khay, người đàn ông mở vòi nước rửa tay, lúc phục vụ chuẩn bị vén rèm cửa thì giơ tay giúp cậu ta vén lên. Lúc này, vị khách mới đi ngang qua kêu “Woa” một tiếng. Ông chủ “Xã hội đen” này. . . Thật CMN nó đẹp trai quá! Khách đã vơi đi một nửa, tạm thời không có ai gọi món mới, Chu Trản thuận tiện cùng phục vụ đi ra ngoài, phía trên mặc áo ba lỗ màu đen, phía dưới thì mặc quần bộ đội lửng rộng thùng thình, trước ngực đeo tạp dề siêu thị tặng, chân thì đi dép xỏ ngón, vai rộng eo nhỏ, đường cong bắp tay mạnh mẽ, tóc đầu đinh, đường nét mặt mũi sâu cằm gọn gàng, ánh mắt mang theo mấy phần lười nhác, phần giữa chân mày hay nhíu lại theo thói quen, cao 1m87 đứng trong tiệm nhìn ngoài đẹp trai ra thì chỉ có đẹp trai, trong chớp mắt thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nhưng anh lại không để ý, không trò chuyện vài câu với khách nhưng cũng không xoay người bỏ đi, một tay bỏ trong túi quần, một tay nhấc nắp thùng inox lên, thấy chè ngân nhĩ bên trong đã gần hết, dùng cái muôi cố múc cũng chỉ múc được một nửa. Bèn nhấc cằm trầm giọng nói với cậu phục vụ “Thêm ngân nhĩ.” “Có ngay!” Phục vụ lập tức làm theo. Chuyện “Quán mì Tư Ca” tặng chè ngân nhĩ cũng rất kỳ lạ, ông chủ không mở rộng kinh doanh, lại sẵn lòng tặng chè ngân nhĩ miễn phí, khách muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu. Mà chè ngân nhĩ cũng không phải kiểu làm qua loa cho có, mà là nấu đậm đặc, còn thêm cẩu kỷ với hạt sen, thu đông thì dùng thùng giữ ấm, mùa hè thì thêm đá mát lạnh, rất được thực khách hoan nghênh. Chu Trản bước thong thả ra ngoài tiệm, đá đá cái ghế đẩu thấp, ngồi hút thuốc ven đường. Đúng là người đẹp trai thì dù bày ra tư thế nào cũng bắt mắt — Chu Trản mở rộng hai chân, một tay khoát tùy ý lên đầu gối, một tay cầm điếu thuốc, ánh mắt không biết trôi đến nơi nào, thỉnh thoảng gẩy gẩy tàn thuốc. Tạo hình này không có gì đặc biệt, nhưng nếu là Tiểu Lưu của quán đối diện thì chỉ khoanh tay thôi cũng đã giống tên du côn lêu lỏng, còn Chu Trản thì là anh chàng đẹp trai đã trải qua nhiều chuyện trong quá khứ. Nhưng rốt cuộc anh đẹp trai này có chuyện xưa gì, thì ngay cả cậu phục vụ cũng không biết. Hút thuốc xong, Chu Trản lấy điện thoại di động ra xem, lúc ngón tay cử động trên màn hình, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng, ngay cả khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên. Nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười lúc được khách khen ngợi, kia là bình thản vô vị, còn hiện tại là sự dịu dàng khó có thể hình dung, cười trong đáy mắt, lạc ở trong lòng. Không lâu sau, Chu Trản ngẩng đầu đem điện thoại áp vào tai. Đó là một đoạn voice hơn 20 giây của wechat, nghe được phân nửa, ý cười trong mắt anh càng nhiều, sau đó ấn lại nút thu âm nhỏ giọng nói “Vậy phải xem biểu hiện của em.” Câu nói này có mấy phần ngang ngược vô lý, nhưng giọng điệu lại vô cùng cưng chìu vô cùng mềm mại, nói xong còn bỏ thêm một câu “Buổi chiều chờ anh” . Có một vị khách ngồi gần đó loáng thoáng nghe được hai chữ “Bảo bối”, kinh ngạc quay đầu tìm kiếm nguồn gốc giọng nói thì Chu Trản đã đứng lên đi vào trong tiệm. Buổi chiều 2 giờ, đa phần các thành phần trí thức đã nghỉ ngơi xong bắt đầu trở về công ty, trong quán chỉ còn vài vị khách vừa tiếp đối tác ở bên ngoài trở về ăn ngấu nghiến. Chu Trản tháo tạp dề xuống bắt đầu lau nhà, phục vụ chạy vào phía sau bếp, vừa ngâm nga hát vừa rửa bát. Một nhân viên sale rảnh rỗi hỏi “Anh Trản, tự mình quét dọn sao?” Chu Trản cười cười “Thuận tiện làm.” Phục vụ rửa chén xong lao tới cướp cây lau nhà, “Anh Trản để em!” Chu Trản cũng không tranh với cậu ta, lấy khăn khom lưng lau bàn. 2 giờ rưỡi, khách đã đi hết, trong quán ngoài quán cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Chu Trản liếc nhìn mặt trời sáng trưng bên ngoài, “Chậc” một tiếng, quay đầu nói “Bên ngoài nóng, em đóng cửa ngủ trưa rồi hãy đi.” Phục vụ gật đầu “Anh Trản, anh không nghỉ ngơi sao?” “Anh còn có việc.” Chu Trản nói xong liền đi, vẫn một thân quần áo lúc bận rộn trong bếp và đôi dép mười tệ, quần lửng bộ đội vì giặt giũ nhiều lần nên đã cũ, có thể chưa đến mười tệ, còn thua cả áo ba lỗ đen. Dù nhìn thế nào cũng không giống trang phục đi công việc. Rời khỏi phố ăn, Chu Trản đến cửa hàng tiện lợi La Sâm mua hai cái bánh bao trước — Buổi trưa ăn sớm, lại bận rộn một hồi nên dạ dày giờ đã trống không. Lại lấy thêm một chai coca và một chai hồng trà ướp lạnh, lúc tính tiền thấy trong tủ lạnh bên cạnh có kem Tám Hỉ, đột nhiên hỏi “Có túi đá không?” Nhân viên thu ngân sửng sốt “Túi đá gì?” “Loại túi để kem không tan chảy trong vòng 20 phút.” Chu Trản nói. “Xin lỗi, không có túi đá anh nói.” Nhân viên thu ngân rất áy náy “Mấy hôm nay trời nóng đến 40 độ, đừng nói nửa tiếng, kem ra khỏi tủ chừng mấy phút liền chảy, nếu anh muốn mua thì nên ăn liền.” Chu Trản gật đầu “Vậy mấy thứ này thôi, lần sau mua kem.” Nửa tiếng sau, Chu Trản xách túi nilon của cửa hàng tiện lợi La Sâm chỉ còn một chai coca bên trong, xuất hiện ở gần chợ nông sản. Buổi chiều nóng bức, chợ nông sản cũng không đông lắm, không ít quầy đồ tươi đã đóng cửa, còn lại cũng đang chuẩn bị dọn dẹp. Chợ nông sản này chia thành hai khu, khu A diện tích lớn dùng để bán rau bán thịt, đi vào liền nghe một mùi tanh nồng, khu B lại không giống chợ bán thức ăn lắm, bên trong vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp, nào là shop hoa, quầy trái cây, còn có tiệm trà sữa và tiệm bánh ngọt. Ban quản lý nằm giữa hai khu A và B, hai bên có cửa vào khác nhau nhưng được thiết kế thông nhau. Chu Trản đem xe bánh mì [1] hãng Trường An đậu ở khu B, đi thẳng tới một cửa hàng trái cây. [1] Còn gọi là xe Van Cửa hàng đó có một cái tên rất dễ thương, là “Trái cây tươi Trản Trản”. Đúng vậy, chính là Trản trong “Chu Trản” tên anh. Khoảng thời gian này, tới khu B mua trái cây tô hay trái cây ướp đá đa phần là mấy đứa trẻ được nghỉ hè, Chu Trản đứng trước cửa “Trái cây tươi Trản Trản” 2 giây, nhìn chằm chằm cửa cuốn đã đóng, lúc đang định lấy chìa khóa ra thì chợt nghe bà chủ shop hoa sát vách gọi “Trản Trản đó hả!” Thái dương Chu Trản giật một cái, lại nghe đối phương nói “Em cậu ở bên kia kìa!” Chu Trản theo hướng tay bà chủ nhìn, ánh mắt chuyển tới một cửa hàng đồ ngọt cuối khu B. Khóe môi không tự chủ nhếch lên, cười cám ơn bà chủ xong rồi bước nhanh tới cửa hàng đồ ngọt. Cửa hàng đồ ngọt ngồi đông nghịt thanh niên, Chu Trản lại liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện với cửa kính, ngồi trên quầy bar. Người nọ có nét đẹp khí khái, lại sáng sủa đơn thuần, tay dài chân dài, tư thái nhàn hạ ngồi trên ghế cao, một tay chống mặt ghế giữa hai chân, một tay dùng thìa khuấy ly vanilla shake [2] trước mặt. [2] Gốc nó là 香草奶昔, lúc search thì nó ra ly như vanilla shake. Chu Trản không đi vào ngay mà lấy điện thoại ra nhắn tin wechat. Điện thoại trên bàn rung lên, người đàn ông nhìn thấy nét mặt lập tức vui lên, nghiêng người nhìn ra ngoài tiệm, đôi mắt phút chốc sáng ngời, từ trên ghế cao nhảy xuống, vừa dặn cậu chủ quán làm thêm một ly hồng trà vừa chạy ra ngoài tiệm. Cửa hàng đồ ngọt vị trí tốt, bởi vì là phần cuối khu B, nên kế bên có một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Chu Trản lui vào trong ngõ tắt, bị Nguyên Tư chạy tới ôm chặt thắt lưng. Nguyên Tư thấp hơn anh 5cm, ngước cổ đòi hôn. Anh nâng gáy Nguyên Tư, đem đối phương nhốt vào trong hơi thở của mình. Nụ hôn giữa hè, lẫn trong ba phần hương mồ hôi, còn có bảy phần hương vani sữa và hồng trà. . .
Reads 222,690Votes 15,447Parts 22Complete, First published Feb 15, 2019Table of contentsFri, Feb 15, 2019Sat, Feb 16, 2019Thu, Feb 21, 2019Mon, Feb 25, 2019Mon, Feb 25, 2019Mon, Mar 4, 2019Wed, Mar 13, 2019Thu, Mar 14, 2019Sun, Apr 21, 2019Wed, Apr 24, 2019Mon, Apr 29, 2019Mon, Apr 29, 2019Mon, Apr 29, 2019Wed, May 1, 2019Wed, May 1, 2019Wed, May 1, 2019Wed, May 1, 2019Fri, May 3, 2019Fri, May 3, 2019Sun, May 5, 2019Sun, May 5, 2019Quán mì Tư Ca - 20 Toàn Văn HoànSun, May 5, 2019Tên truyện Quán mì Tư Ca. Tác giả Sơ Hòa Chuyển ngữ Magic Bean Thể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, HE. BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ VUI LÒNG KHÔNG ĐEM ĐI NƠI KHÁC ☆ GIỚI THIỆU ☆ Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có nhau. Truyện về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải mái. Là câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây.36ấmáp
quán mì tư ca