KUALA LUMPUR, MALAYSIA - Media OutReach - Ngày 5 tháng 10 năm 2022 - Sau nhiều tháng dài phát triển kỹ thuật trong điều kiện bảo mật tốt, cuối cùng, Công ty môi giới ngoại hối (Forex) quốc tế OctaFX đã công bố OctaTrader - nền tảng giao dịch gốc sắp ra mắt của mình, Lễ khai trương chính thức được nhiều người Đặc công trọng sinh: Mau xuyên toàn năng nữ thần. visibility 3.1m star 7.8k 175. Hán Việt: Đặc công trọng sinh: Khoái xuyên toàn năng nữ thần. Tác giả: Nhất Lộ Phiền Hoa. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Dung Triết phiên ngoại 2. Thời gian đổi mới: 25-01-2021. Cảm ơn: 1373 lần Trọng Hiếu, Ali Hoàng Dương, AK49 "sốc nhiệt" trước hàng nghìn khán giả đã có mặt tại buổi rehearsal của Dalat Best Dance Crew 2022 - Hoa Sen Home Cup. Chương trình đã được huy động đông đảo các chiến sĩ công an, cảnh sát giao thông, cảnh sát PCCC và đội ngũ y tế luôn 5. Ẩm Thực Quê Nhà - 28 Phạm Ngọc Thạch, Phường 6, Quận 3. Nổi lên trong những nhà hàng ngon ở Sài Gòn, Ẩm Thực Quê Nhà trở thành điểm đến cho những ai đam mê ẩm thực truyền thống Việt Nam. Không gian nơi đây vừa mang nét cổ kính lại vừa hiện đại sang trọng, đem Đệ Nhất Sát Thủ Con Rể Trọng Sinh Đô Thị Chi Thiên Hạ Vô Song Hàng Tỉ Sủng Nịch: Phúc Hắc Lão Công Tiểu Manh Thê Thúc, Mạng Ngươi Trung Thiếu Ta Minh Giáo Giáo Chủ Trọng Sinh Chi Hào Môn Đạo Diễn Tất nhiên, fan của TFBOYS chắc nịch rằng tin comeback này nhằm kéo 2 thành viên còn lại của nhóm vào để che chắn cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Và giờ, họ không hề muốn nhóm trở lại với một thành viên đang dính bê bổi lớn như thế. zkKnNSU. Tác giả Mijia Thể loại Hiện đại – 1×1 – Huynh đệ văn – Trọng sinh – Thanh mai trúc mã – Giới giải trí Couple Tưởng Trạch Hàm x Tưởng Trạch Thần Tình trạng bản edit Hoàn 81 chương + 3 phiên ngoại Văn án Yêu quá nhiều, cũng sẽ đem người nịch sát Hận một người, vậy sủng hắn, sủng hắn đến vô pháp vô thiên, như vậy, bạn liền có thể sạch sẽ mà đứng ở một bên, cười nhìn hắn tự mình hủy diệt. Yêu một người, vậy sủng hắn, dùng sủng ái bẻ gẫy đôi cánh của hắn, khiến hắn vô pháp rời khỏi bạn để giương cánh bay cao. — Đây là một câu chuyện về một cậu em trai ngốc nghếch bôi cụ xui xẻo được trọng sinh. — Cả đời trước, cậu bị anh trai mình dùng sủng ái giết chết, bị hủy cả đời .Cả đời này, cậu không ngừng cố gắng anh dũng chống lại, cuối cùng lần thứ hai bị anh hai của mình dùng sủng ái trói chặt, trói buộc cả đời. — Cỡ nào bôi cụ a ╮╯▽╰╭ Link ஜ۩۞۩ஜ Slytherin House ஜ۩۞۩ஜ Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm đã là học sinh cuối cấp III bận rộn với bài vở, thế nhưng anh vẫn không hề dừng lại chuyện học tập xử lý công ty, thậm chí sau mấy năm nỗ lực giờ anh đã có thể thay mặt cha Tưởng xử lý một ít những quyết sách cùng xã giao không mấy quan trọng, từng bước một tiến về mục tiêu của nay, Tưởng Trạch Hàm vì có việc bận nên để lại Tưởng Trạch Thần một mình ở nhà, sau khi ăn xong bữa cơm chiều, dựa theo nguyên tắc vui trước khổ sau, Tưởng Trạch Thần giống như thường ngày chạy đến trước máy vi tính chơi một chút trước khi học bài, để thả lỏng tinh cậu lớp ba, cũng là lúc máy vi tính đi vào các hộ gia đình, Tưởng Trạch Hàm dưới sự cường liệt yêu cầu của em trai mà mua máy tính về, sau đó còn kết nối internet. Tưởng Trạch Thần nguyên tưởng rằng có máy vi tính internet làm lợi khí, hơn nữa Tưởng Trạch Hàm cũng dần dần bận rộn hơn, không có hơi sức nào mà trông coi từng nhất cử nhất động của cậu, thì cậu có thể vận dụng một chút bàn tay vàng trọng sinh để kiếm thêm thu nhập và vân vân. Không nghĩ tới lý tưởng thì đẫy đà mà hiện thực lại gầy nhom, internet vừa mới phát triển căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Trạch Thần, hoàn toàn không đạt được trình độ không cần ra khỏi nhà cũng có thể xử lý mọi công việc như mười năm hoay nửa ngày, Tưởng Trạch Thần liền ủ rũ, nguyên bản cũng không quá hùng tâm tráng chí, chỉ cảm thấy nếu đã sống lại lần nữa mà không lợi dụng một chút những hiểu biết về hướng đi của nền kinh tế tương lai để kiếm ít của cải thì thật phí phạm, vậy nên cậu rất nhanh buông tha cho cái ảo tưởng quá mức to lớn này trong sự ngăn trở của hiện tại, vì vậy chỉ chớp mắt, máy vi tính cùng internet ở trong tay của cậu lần thứ hai triệt để giống như đời trước – biến thành một công cụ giải trí lúc rảnh rỗi.—— Nhị thế tổ chính là nhị thế tổ, từ nhỏ đã quen với chuyện coi tiền tài như rác rưởi’, không cần động tay cũng có cơm no áo ấm, nội dung câu chuyện sau khi trọng sinh sẽ dùng bàn tay vàng điên cuồng vơ vét của cải rồi trở thành một trong những người giàu nhất đất nước có khi là cả thế giới trong những quyển tiểu thuyết đối với Tưởng Trạch Thần mà nói chỉ là phù vân a phù vân…Làm người đã có chuẩn bị thâm nhập giới giải trí, Tưởng Trạch Thần ngoại trừ thoáng quan tâm một ít đại sự trong và ngoài nước thì cũng sẽ chỉ quan tâm tới những tin tức giải trí, tuy rằng những tin này nửa thật nửa giả, đại đa số đều là sinh sự vô cớ, đuổi hình bắt bóng mà thôi, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn ra chút sự thật, hơn nữa rất chính xác — giá trị giải trí khá ra mấy trang chuyên đưa tin giải trí, đọc nhanh như gió lướt qua, Tưởng Trạch Thần đột nhiên thấy một cái tên khiến cậu quen thuộc mà cũng rất xa lạ, không khỏi dừng lại một chút, ngưng mi suy tư, lập tức bừng tỉnh ngộ ra, người nọ là chị gái Tống mấy năm trước, chị gái Tống Nhạc đã như nguyện tiến nhập giới giải trí, trở thành một ca sĩ, thế nhưng không được như ý lắm, không có người đầu tư, không có bối cảnh, tướng mạo cùng thanh âm cũng không xuất chúng, lăn lộn mấy năm vẫn là một ca sĩ không tên tuổi, chỉ có rất ít lần truyền thông đưa tin thì thoáng thấy thân ảnh của cô. Lần này đăng báo, còn là một bài báo đưa tin quan trọng, thật sự là lần đầu tiên được vào trong tin tức như thế, chỉ tiếc lúc này đây nổi danh’ ở trong mắt Tưởng Trạch Thần lại cũng không phải cái chuyện gì tức bài báo này đưa ra thuộc vào loại tin tiêu cực, vạch trần tấm màn đen trong giới giải trí, liên lụy tới vài diễn viên cùng ca sĩ, chị của Tống Nhạc chỉ là một trong số đó, may mà cô danh tiếng cũng không lớn, cho nên mới không bị đào sâu, người quan tâm hẳn sẽ không nhiều. Tưởng Trạch Thần không biết bài báo này đưa tin đúng hay không, là do bị đám phóng viên nắm được điểm yếu rồi công bố đại chúng hay là những minh tinh này vì mong muốn thu được danh tiếng mà được ăn cả ngã về thực, Tưởng Trạch Thần nhận thấy, thân là minh tinh đứng dưới đèn ánh đèn sân khấu, được mọi người chú mục thì sẽ luyện ra được một bộ mặt dày lì lợm nước lửa bất xâm, một bộ khí độ mặc cho gió táp mưa sa ta cứ sừng sững bất động, bằng không chính là tuyệt đối bon chen không được. Danh tiếng càng lớn, càng dễ bị hất bát nước bẩn vào người, theo tình thế phát triển ngư long hỗn tạp hiện tại trong giới giải trí càng ngày càng loạn này, người nào toàn thân sạch sẽ không có một chút tin tức tiêu cực thì quả thực là của quý hiếm có — trong tương lai mấy năm nữa, cũng chỉ có cái tên Lê Chu kia có vận tốt như thế mà vài lần Tống Nhạc nói qua, chị gái hắn là một người thành thật, tính cách thậm chí có chút nhu nhược, lần đầu tiên bị hắt nước bẩn, đại khái sẽ tương đối khó chịu, vì Tưởng Trạch Thần đã đem Tống Nhạc trở thành người một nhà nên đương nhiên cũng muốn quan tâm một Trạch Thần cùng chị của Tống Nhạc tiếp xúc rất ít, chỉ có một lần cùng ăn cơm dưới sự giật dây của Tống Nhạc, sau đó tuy cô ấy có bước vào trong giới giải trí nhưng một người là ca sĩ một người là diễn viên nên cũng không hề gặp nhau, Tưởng Trạch Thần muốn quan tâm đương nhiên vẫn phải thông qua Tống Nhạc — kỳ thực Tưởng Trạch Thần bản thân quan tâm đó là Tống Nhạc, hắn đối chị mình rất quan tâm, mà quan tâm quá sẽ bị loạn, lại còn là người ngoài giới, không biết trong giới giải trí thị thị phi phi như thế nào, đại khái cũng sẽ bởi vậy mà khổ não định chủ ý rồi, Tưởng Trạch Thần liền bấm số điện thoại của Tống Nhạc, tiếng chuông vang lên hồi lâu mới được Tống Nhạc nhận.“Tiểu Thần, có việc sao?” Giọng Tống Nhạc có chút bất ổn, lại có cảm giác nghèn nghẹn, tựa hồ đã uống rượu. Tưởng Trạch Thần nhíu mày, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, âm nhạc cùng tiếng động ầm ĩ hầu như có thể đem thanh âm của Tống Nhạc nuốt chửng, nhạc nền quen thuộc ấy khiến Tưởng Trạch Thần ngay lập tức có thể đoán được Tống Nhạc đang ở đâu.“Anh Tống à, anh đang ở đâu thế? Sao mà ồn vậy.”“Ở bên ngoài…” Tống Nhạc do dự, lại tựa hồ cảm thấy trả lời mập mờ như vậy có chút không thích hợp, liền nói thêm một câu, “À… Đang ở cùng bạn bè thôi, Tiểu Thần em có chuyện gì à?”Con mắt Tưởng Trạch Thần lóe lóe, trực giác nói cho cậu rằng Tống Nhạc nhất định đang nói Nhạc luôn là một người nghiêm cẩn, giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đi mấy chỗ loạn thất bát tao, cũng không thích uống rượu, bạn bè kết giao gần như đều có chung tính cách này, chuyện cùng đi quán bar uống rượu vân vân là một chuyện đã hiếm lại càng hiếm. Tống Nhạc không có khả năng khác thường không nguyên do như thế, mà vừa vặn hôm nay bài báo kia lại đưa tin… Tưởng Trạch Thần lướt qua màn hình máy tính, quyết định thẳng thắn.“Anh Tống nè, em mới lên mạng xem tin tức, thấy được một bài báo… Viết về chị anh đấy.”Đầu kia điện thoại, Tống Nhạc trầm mặc hồi lâu, mới rốt cuộc thở dài, “Ha… Tiểu Thần em cũng thấy rồi à…”“Chị anh không có việc gì chứ? Anh cũng đừng quá lo lắng, loại chuyện này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, qua một thời gian nữa là sẽ chẳng sao đâu…” Biết mình đã đoán đúng, Tưởng Trạch Thần lại cũng không biết nên an ủi như thế nào, đành gượng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“…Cảm ơn.” Tống Nhạc cười một tiếng, nghe có chút buồn bã, hoàn toàn không phải dáng dấp khôn khéo giỏi giang ngày thường của hắn, tựa hồ đầy mờ mịt thất thố, “Cụ thể thế nào, anh cũng không rõ lắm… Anh gọi cho chị anh, chị chỉ khóc thôi, cái gì cũng không nói, hỏi ba mẹ anh, bọn họ cái gì cũng không biết… Quên đi, Tiểu Thần, cảm ơn em đã gọi cho anh nhé, những chuyện loạn thất bát tao này em đừng để ý tới mới tốt, cẩn thận học tập đi…”“Thôi đi! Anh đừng coi em là con nít thế!” Tưởng Trạch Thần cắt đứt lời Tống Nhạc, một bộ bất mãn, “Em tốt xấu gì thì từ nhỏ tới lớn cũng đóng qua không ít bộ phim, cũng nhận thức không ít người, xem như đã bon chen trong cái giới ấy, anh đừng coi em là trẻ con không hiểu chuyện, nói không chừng về phương diện này em còn hiểu biết nhiều hơn cả anh đấy!”Tưởng Trạch Thần bất đắc dĩ rồi, cậu tuy rằng cảm thấy chính mình trưởng thành, đã ngọc thụ lâm phong mà không còn là bộ dáng bảy tám tuổi mềm nhũn không xương, thế nhưng người xung quanh vẫn đối đãi với cậu như với trẻ con, khiến cậu hậm hực không thực, Tống Nhạc đem Tưởng Trạch Thần thành một đứa trẻ, mà dưới con mắt Tưởng Trạch Thần, Tống Nhạc hiện tại mới là một đứa trẻ chưa bao giờ trải qua sóng gió. Cậu đời trước đã trải qua không ít chuyện tình bát nháo, có thể nói là kinh nghiệm sa trường đầy mình, nhìn thấu mọi sự, còn Tống Nhạc tuy rằng bình thường nhìn qua thành thục ổn trọng, thế nhưng vẫn chưa hề tiếp xúc với xã hội bao giờ, luôn sinh hoạt trong vườn trường với thầy cô bè bạn. Tống gia gia cảnh cũng không giàu có, nhưng luôn để hắn áo cơm không lo, có đau sủng của ba mẹ cùng chị gái, thành tích học tập lại ưu tú, có thể nói là xuôi gió xuôi nước, không gặp phải tổn thất quá nặng nề, lúc này đột nhiên đối mặt với chuyện như vậy, lo sợ nghi hoặc cùng bất an cũng là rất bình chung lâu như vậy rồi, đối phương lại vẫn luôn đối tốt với mình, Tưởng Trạch Thần đương nhiên không muốn thấy Tống Nhạc vì chuyện này mà một mình buồn khổ, tròng mắt vòng vo chuyển, liền chặn đứng Tống Nhạc muốn cúp máy, “Anh Tống, anh vừa nãy đã gạt em đúng hay không, anh hiện tại đang một mình ở quán bar uống rượu giải sầu đúng không?”“Ách…” Tống Nhạc xấu hổ một chút, vừa định phủ nhận rồi lại bị Tưởng Trạch Thần cắt đứt, “Đừng che giấu nữa, em biết nhất định là như vậy! Bây giờ anh đang ở đâu? Một mình uống rượu sẽ thương tổn thân thể nha, em hiểu anh đang lo lắng cho chị mình, như vậy đi, anh nói địa chỉ cho em, em tới gặp anh!”Nhìn thoáng qua màn hình điện thoại hiện lên con số gần tới 8 giờ, Tưởng Trạch Thần nói gió chính là mưa mà quyết định thật nhanh, cầm lấy cái chìa khóa cùng ví tiền rồi đi về phía cửa, còn không quên kéo lấy cái áo khoác móc ở trên giá treo gần cửa — bằng không anh cậu sẽ lải nhải rất lâu.“Đừng làm rộn nữa! Hiện tại đã mấy giờ rồi?! Em tìm anh làm gì!” Nghe được động tĩnh bên kia của Tưởng Trạch Thần, Tống Nhạc lập tức nóng nảy, liên thanh ngăn cản, lại hiển nhiên không có khả năng làm ra hiệu quả Trạch Thần có chút bá đạo, tính cách duy ngã độc tôn là từ đời trước mang tới đây, tuy nói ở trước khi chết bị ủy khuất một thời gian ngắn, rơi rụng đi không ít rồi, thế nhưng sau khi sống lại thì mọi chuyện đều rất thuận lợi, lại bị anh hai nhà mình cưng chiều đến nỗi tính cách này một lần nữa trồi lên.“Mới không đến tám giờ, một chút cũng không muộn, mà em cũng ra khỏi nhà rồi, anh nhanh nói địa chỉ đi!” Nói xong đút chân vào giày thể thao, Tưởng Trạch Thần ra khỏi cửa, còn không quên đem cánh cửa đóng vào thật mạnh để báo cho Tống Nhạc biết cậu đã ra ngoài rồi đấy, bốc đồng như vậy làm cho Tống Nhạc vừa tức vừa lo, hận không thể lập tức tóm lấy cái tên tiểu lưu manh chuyên khiến người ta lo lắng này, đánh một hồi mới Nhạc có thể để Tưởng Trạch Thần chạy đến quán bar tìm hắn sao? Hiển nhiên không thể. Luôn cảnh cáo cậu không được nơi nơi chạy loạn, nghàn dặn vạn dò cậu phải ở trong quán cà phê Starbucks gần khu nhà cậu chờ hắn, Tống Nhạc cũng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện phiền não của mình, hoang mang rối loạn cùng vạn phần khẩn trương thanh toán tiền, chạy vội ra khỏi quán thực, Tưởng Trạch Thần vốn cũng không dự định đi quán bar tìm Tống Nhạc, cho dù cậu có đi tới đấy thì với cái bộ dáng chưa thoát tuổi thiếu niên này, vừa nhìn đã biết chưa đủ mười tám tuổi thì sao có thể nói đi vào là đi vào chứ! Tưởng Trạch Thần ỷ vào việc chính mình trong mắt Tống Nhạc vẫn là trẻ con nên tùy hứng một phen, chỉ muốn khiến hắn tự giác tự nguyện từ trong quán rượu đi ra, đừng làm cái việc ngốc nghếch mượn rượu tiêu sầu như phải phiền phức thì uống rượu, nỗ lực dùng cồn gây tê chính mình để tìm một vài phút an bình thì chỉ làm cho chuyện đã khó giải quyết nay càng khó giải quyết hơn, hoàn toàn không phải biện pháp hữu dụng gì cả. Tưởng Trạch Thần đời trước cũng đã có cuộc sống như thế, trốn tránh được nhất thời nhưng lại không trốn được một đời, tới cuối cùng vẫn bị buộc phải đem rượu cồn vứt sang một bên, kiên cường đối mặt.—— Cứ gặp phải phiền phức là đi uống rượu giải sầu, tuy rằng đây không tính là cái tật xấu gì, ảnh hưởng có lớn có nhỏ, thế nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn không hy vọng Tống Nhạc dưỡng thành thói quen như thế, coi như là lấy thân phận một người từng trải quan tâm một chút tới hậu bối’ đôi khi suy nghĩ một chút, thấy những ngày hoang đường đời trước cũng không tính là không thu hoạch được gì, đi tất cả những con đường sai lệch, té đau để nhận được bài học, đời này có kinh nghiệm liền có thể bước đi trên đường đời càng thêm trôi chảy.—— Đương nhiên, loại thu hoạch’ này cũng chỉ giới hạn trong một mình Tưởng Trạch Thần, dù sao những người khác cũng không có vận may như cậu, có thể ở sau khi Game Over rồi mà còn trọng sinh trở về, cầm bí tịch công lược một lần nữa thông một ly Cappuccino, ngồi bên cửa sổ thủy tinh gần đường lớn trong quán cafe chờ Tống Nhạc đến, Tưởng Trạch Thần chống cằm, đung đưa hai chân, miên man suy nghĩ một lát thì thấy Tống Nhạc đang vội vã chạy tới ở đường đối vào tới quán cafe mà Tống Nhạc đã vội vàng tìm kiếm Tưởng Trạch Thần, khi thấy cái tên tiểu lưu manh kia đang ngồi cười tủm tỉm bên cửa sổ, hướng hắn vẫy tay ra hiệu, biểu tình lo lắng cấp thiết liền lập tức biến thành nghiến răng nghiến Tống Nhạc đẩy ra cửa quán, mang theo một thân hơi lạnh về đêm đi tới bên cạnh Tưởng Trạch Thần, hắn giơ một tay lên hung hăng nhéo má cậu một cái.“Ai ai! Đau quá, đau!!” Tưởng Trạch Thần nhất thời lệ nóng doanh tròng, cầm lấy tay Tống Nhạc nỗ lực giải cứu khuôn mặt xinh đẹp khiến cậu tương đối thỏa mãn này, có điều hiển nhiên, một thiếu niên chưa trưởng thành không thể chống lại một thanh niên đã trưởng thành được, vô luận Tưởng Trạch Thần giãy giụa thế nào đều không thể trốn khỏi bàn tay Tống Nhạc, chỉ có thể vừa u oán vừa phiền muộn cho hắn tùy ý trút giận, sau đó mới được giải thoát.“Đáng đời! Tự làm tự chịu!” Nhìn Tưởng Trạch Thần bưng mặt nhe răng trợn mắt, Tống Nhạc cuối cùng cũng thuận khí rồi, nhếch miệng thản nhiên ngồi xuống cạnh cậu, không để ý tới ánh mắt hình viên đạn của đối phương.“Em thiện ý lôi anh từ cái vực thẳm vì mượn rượu giải sầu mà say khướt ra tới đây, anh còn lấy oán trả ơn! Thực sự là làm ơn mắc oán mà!” Tưởng Trạch Thần oán hận phản bác, nhảy xuống khỏi ghế cao chạy đi lấy chén nước đá, chườm lạnh gò má vì bị chà đạp mà ran rát của mình — Cậu chính là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm đó nha! Tay Tống Nhạc thật sự là quá xấu rồi! Phỏng chừng ngày mai soi gương là có thể thấy dấu tay nữa đó… Tưởng Trạch Thần khóc không ra nước mắt.—— Có nhéo thì cũng đừng chỉ nhéo một bên! Tốt xấu cũng phải đối xứng chút chứ! Tưởng Trạch Thần rốt cuộc hiểu vì sao đạo cơ đốc dạy tín đồ rằng Nếu kẻ khác đánh má phải của con thì phải chìa má trái ra cho họ đánh nốt’, hai bên đều sưng thì còn đẹp hơn so với chỉ sưng một bên nha…Nhìn Tưởng Trạch Thần bĩu môi ỉu xù mặt, đau khổ cầm nước đá chà chà má, biểu tình của Tống Nhạc cũng nhu hòa xuống, dở khóc dở cười giơ tay lên lần thứ hai, dưới ánh mắt cảnh giác của Tưởng Trạch Thần, hắn xoa xoa đầu cậu, vỗ về an Nhạc đương nhiên biết tên nhóc xấu xa này tuy rằng làm việc khác người khiến ai cũng lo lắng, nhưng cũng là vì tốt cho hắn, một phen vừa lo lắng vừa chấn kinh chạy ngược xuôi này khiến hòn đá đè nặng trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều, không còn khiến hắn mờ mịt luống cuống đến mức thầm nghĩ dùng rượu tới tiêu giảm buồn Nhạc cũng biết mượn rượu tiêu sầu là vô ích, thế nhưng chị gái khóc lóc khiến hắn tâm hoảng ý loạn, lại hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nói, khiến hắn muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu, nghĩ muốn hỗ trợ cũng không có bản lĩnh Nhạc vẫn luôn có tình cảm tốt với chị gái mình, khi còn bé luôn luôn được chị chăm sóc, nên sau này muốn báo đáp cho chị thật nhiều, thế nhưng hôm nay cảm thấy chính mình dù đã trưởng thành nhưng trong khi chị mình đau khổ nhất lại căn bản không làm được gì, điều này khiến trong lòng hắn càng khổ sở. Lý tưởng của Tống Nhạc là làm luật sư cho những án kiện kinh tế, đối với giới giải trí căn bản không chú ý, cái gì cũng không hiểu, mà ba mẹ Tống một người chỉ là một nhân viên công chức bình thường, một người thì ở nhà nội trợ, không có quan hệ nhân mạch, càng không có dính dáng gì tới giới giải trí. Tống Nhạc biết tính cách của chị mình cũng không cường ngạnh, thậm chí là nhu nhược, để cô một mình đối mặt với chuyện như vậy thật sự là khiến người ta không thể an hồ có chút chuyện tới nước này thôi thì cứ liều, biết Tưởng Trạch Thần quan tâm mình, Tống Nhạc đơn giản kể lại mọi chuyện cho cậu trai chưa hiểu việc đời vẫn luôn được mình coi như em trai này, tuy rằng cũng không cho là cậu có thể giúp đỡ được điều gì, chỉ coi như đang trút nỗi lòng, nói ra lo lắng giấu kín trong lòng mà thôi. Thiếu niên trước mặt nhìn qua cũng biết là người không hiểu trấn an người khác, thế nhưng lại nghe rất nghiêm túc, không có chút nào không kiên nhẫn cả, khi hắn nói hết thì hậm hực cũng tiêu giảm hơn phân nửa, Tống Nhạc cười cười, lần thứ hai nói tiếng cảm ơn.“Trên thế giới này không có trở ngại nào là không vượt qua được, kỳ thực chuyện này cũng không có gì, cứ để chị anh thoải mái giải sầu đi, rất nhanh nó sẽ trôi qua thôi.” Tưởng Trạch Thần kiên trì, cố gắng an ủi vài câu, sau đó gãi đầu, “Nếu như anh còn lo lắng, hoặc là muốn hỏi thăm tình huống cặn kẽ, em thật ra cũng có thể cho anh số điện thoại của một vài người, có điều có thể giúp anh được hay không thì em không biết…” Tình huống có khả năng nhất, là giúp không được gì — những lời cuối cùng này, Tưởng Trạch Thần suy nghĩ một chút rồi cũng chẳng nói ra. Dù sao, cậu là tới an ủi người ta, chứ không phải tới đả kích người ta, mặc dù là sự thực nhưng dưới tình huống như vậy cũng là nói không nên Trạch Thần biết, giới giải trí — thậm chí là toàn bộ xã hội này phần lớn đều là chạy theo vật chất, trừ phi có quan hệ rất thân thiết, bằng không nếu không có ích lợi nào đó thì sẽ chẳng có ai thực tâm giúp đỡ một người xa lạ. Tưởng Trạch Thần dù sao cũng là một diễn viên nhỏ, sẽ không mấy ai nể mặt, Tưởng gia ở giới giải trí cũng không có lực ảnh hưởng, về phần Tống gia càng không có một thứ lợi ích’ nào có thể cầm ra mà cùng người giao dịch, chị của Tống Nhạc càng không có tư chất đáng giá để người ta đầu tư, nhiều thứ ảnh hưởng như thế, thì trong việc này, chuyện cậu cùng Tống Nhạc có thể làm là cực kỳ bé điều, nhìn Tống Nhạc tựa như thấy được ánh sáng và hy vọng, Tưởng Trạch Thần cũng không muốn hắn chịu đả kích quá lớn, những chuyện không tốt ấy cũng không nên từng cái từng cái vạch trần, tâm tư thoải mái mới tốt cho phát triển của thân tâm khỏe nghiêm túc túc đem danh sách điện thoại của giới thông tấn đảo lướt qua một vòng, Tưởng Trạch Thần nói cho Tống Nhạc từng người một, người này là ai, thân phận gì, có nói chuyện được hay không, Tống Nhạc ở bên cạnh ngưng mi lắng nghe, cũng nhất nhất nhớ kỹ.“Được rồi, hẳn là chỉ có từng ấy thôi.” Cuối cùng xác định rằng mình không sót lại ai cả, Tưởng Trạch Thần gật đầu với Tống Nhạc.“Cảm ơn em.” Tống Nhạc nói lời cảm tạ rất chân thành, mặc kệ dãy số trong tay có hữu dụng hay không, thế nhưng Tưởng Trạch Thần đích xác đã giúp đỡ hắn hết mình, cho hắn một phương hướng khi hắn đã bó tay không biện pháp, phần ân tình này, Tống Nhạc nhớ kỹ tới rành mạch.“Chúng ta là ai nào, khách khí cái gì!” Tưởng Trạch Thần sảng khoái phất tay, con mắt đảo qua đồng hồ trên vách tường quán cafe, nhíu nhíu mày. “Đã hơn mười một giờ rồi, em phải về.”“Em thật sự cần phải về.” Tống Nhạc gật đầu tán thành, đột nhiên nhớ tới chuyện mà hắn vẫn quên nãy giờ, nghi hoặc hỏi, “Anh trai em sao lại yên tâm để em chạy ra ngoài vào lúc trễ như thế? Chuyện này không bình thường nha…”“Hì hì, đêm nay anh ấy không ở nhà.” Tưởng Trạch Thần hai mắt mở lớn, có vài phần tự đắc.“Trách không được…” Tống Nhạc bừng tỉnh, vừa định giáo huấn Tưởng Trạch Thần vài câu để lần sau cậu đừng tùy hứng như thế, lại đột nhiên bị chuông điện thoại di động ngăn đầu, nhìn về phía người gọi trên di động, biểu tình Tưởng Trạch Thần nhất thời đầy đau khổ, khóc không ra nước mắt mà liếc Tống Nhạc, Tống Nhạc nhướng mày, lập tức ngầm mắt, hít sâu một hơi, Tưởng Trạch Thần vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mà nhận điện, nhất thời biểu tình trong nháy mắt trở nên thương cảm hề hề. Hướng Tống Nhạc phất phất tay cáo biệt, Tưởng Trạch Thần cầm lấy áo khoác bên cạnh rồi nhảy xuống ghế cao, một bên không ngừng xin khoan dung nhận sai với người bên đầu kia điện thoại, một bên vội vội vàng vàng chạy ra cửa quán café.“Anh hai~ anh đừng lo lắng, em không chạy loạn, em ở quán Starbucks gần nhà mình mà! …Không, em không có lêu lổng với ai đâu, em đi cùng anh Tống đấy chứ! Anh hai cũng biết em ngoan mà, sao lại có thể làm cái chuyện xấu như thế? …Áo khoác em có mặc, không lạnh… Hì hì, kỳ thực em đang học cách giúp người tạo niềm vui nha… Ai ai ai, anh~ em không ba hoa, em nhận sai còn không được sao, anh đừng nóng giận nha… Đừng, đừng giảm tiền tiêu vặt của em!”Mỉm cười nhìn cậu thiếu niên vừa nãy còn nghiêm trang như một ông cụ non, nay lại làm nũng qua điện thoại, Tống Nhạc đem cốc cafe truớc mặt uống một hơi cạn sạch, cũng đứng lên.—— Hắn cũng nên về nhà thôi, còn có chuyện chờ hắn đi làm mà. Hello mọi người, lâu lắm rồi mình mới quay lại! Lí do thì đơn giản thôi, mình không có hứng đọc truyện, xong học hành ăn chơi nhảy múa nữa nên giờ mới ngoi lên! Nói thực thì giờ không phải lúc thích hợp để ngoi lên vì 9/5 này mình thi tốt nghiệp môn đầu tiên ở trường. Mình học trường quốc tế nên lịch trình nó khác trường công. Dạo này mình cuồng phim ảnh hơn nên là thời gian không dành cho đam mỹ nữa. Mình xem cũng không nhiều lắm vì để dành cho sau thi khi xong. Đặc biệt là mình không hề xem cái phim thái lan cẩu huyết đang nổi hay cái phim hàn sến súa đâu nhé, mình toàn xem phim Mỹ thui ❤ Mình nhiệt liệt đề cử mọi người nhảy hố phim QUANTICO. Nếu ai cũng theo dõi HOW TO GET AWAY WITH MURDER như mình thì sẽ nhận ra ngay cách kể truyện của 2 phim giống nhau, diễn biến nhanh, nhiều nút thắt và plot twist. Tuy nhiên QUANTICO khung cảnh sáng sủa và hiện đại hơn, gay cấn thì không thua gì nhau đâu nhé! Ai xem phim này thì cùng thảo luận với mình nha ❤ Dạo này cuộc sống mình khá là yên ổn, trừ việc sắp thi ra thì mình đều rất vui vẻ. Mình trước mê tập yoga giờ thì mê cả weight lifting nữa hihi. Bây giờ thì cùng đọc review của mình về tác phẩm đam mỹ này nhé. Trọng Sinh Chi Nịch Sát Tác giả Mijia 81 chương Thể loại thụ trọng sinh, huynh đệ, giới giải trí, siêu sủng, chủ thụ, chậm nhiệt, hiện đại, hào môn thế gia, ngạo kiều thụ x thâm trầm phúc hắc bá đạo công Edit Hạ Nguyệt – Hạ Nhật Nhi Beta Ngạo Nói chung là truyện bình thường, không có gì xuất sắc, không có chi tiết nào để lại ấn tượng sâu, giọng văn teen teen, thụ hơi hướng tiểu bạch. Mình đang thèm trọng sinh kinh khủng =.= vừa đọc lại Đương Niên Ly Tao xong. Nhảy từ 1 tác phẩm hay sang 1 tác phẩm thường thường đúng là sai lầm. Truyện này motip đơn giản, đời trước cậu em bị lão anh chiều phát hư, thành dân chơi hư hỏng, không tranh giành được tài sản. Tai nạn ô tô. Chết. Trọng sinh về hồi tiểu học. Làm lại cuộc đời, quyết tâm thay đổi ông anh trai. Thực ra đây là lần đầu tiên mình đọc kiểu truyện “nịch sát” nghĩa là dùng sủng nịch để giết chết 1 người v Nếu không phải nhân vật thụ cứ kiểu tiểu bạch nửa mùa, văn phong teen teen tửng không ra tửng, deep deep không ra deep thì chắc mình cũng thích. Hoặc có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi kì thi nên là cách mình tiếp thu câu chuyện nó cũng thay đổi. Ý kiến cá nhân của mình là truyện này giải trí, đọc cũng được, không đọc càng tốt = Edit tốt, thỉnh thoảng vẫn còn nhiều từ hán việt ví dụ như mụ mụ vẫn chưa được chỉnh sửa thì còn lại mình thấy ổn. Cảm ơn bạn Hạ Nguyệt – Hạ Nhật Nhi đã edit > Mình không thích tính cách của cả hai nhân vật, nói thẳng thì không thích bất kì ai cả. Mình chỉ cảm thấy tích cách không được phác hoạ rõ ràng lắm =.= Thụ hơi ngu, mà mình ghét nhất là người ngu = Công thì thâm trầm, ổn, nhưng mà mình thấy siêu sủng quá, hơi ngấy =.= Văn phong chậm nhiệt, trải từ bé con tiểu học đến đàn ông trưởng thành. Năng lực tiếp thu tình yêu loạn luân của bạn thụ quá siêu =.= hay phải nói bạn ý max vô tư ý ạ. Mấy nhân vật phụ tính cách ổn, mỗi tội đến cuối truyện ngoài bà mẹ thì không ai nhìn ra tình cảm của 2 anh em. Quá vô lý và vớ vẩn = ít nhất bạn thân cũng nên nhìn ra 1 cách rõ ràng chứ =.= Bà mẹ thì năng lực tiếp thu quá nhanh = hồi trước thì căm ghét bạn công quá, xong rồi quay ngoắt sang ok mối quan hệ “bất luân chi luyến” luôn Review ngắn ngủn, mọi người thông cảm, mình lười quá haha .. Tưởng Trạch Thần có một thời niên thiếu khiến kẻ khác cực kỳ ngưỡng mộ, rồi lại có một thời thanh niên cực kỳ khổ sở, về phần trung niên và lão niên thế nào ư? Xin lỗi, cậu còn chưa trải qua, hơn nữa cũng rất có thể không có cơ hội trải qua nữa sắp chết — nói là người bị chết oan chết uổng càng chính xác hơn — phải có cái cảm giác gì? Đối với sinh mạng sắp tắt mà thấy sợ hãi? Đối với thứ sắp mất đi mà không cam lòng? Đối với thế gian đủ loại hoài niệm. Đối với nguyện vọng có thể đạt được mà không buông tay? Hay hoặc là đối với kẻ đã hại chết mình mà phẫn hận?Tưởng Trạch Thần chẳng có cảm giác gì cả, chỉ là an tĩnh mà nằm, lắng nghe tiếng tích tích’ bằng phẳng đơn điệu của máy theo dõi nhịp tim. Nếu như phải nói ra một cảm thụ đang có vào lúc này, vậy đại khái chính là… cảm giác thở phào nhẹ nhõm đi?—— Dường như đã mệt mỏi lâu lắm rồi, rốt cuộc có thể có được một lúc nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái mà buông lỏng tâm tư cùng cơ giác như thế xuất hiện ở trên người một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi quả thực rất buồn cười, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần đều không thể ngờ chính mình sẽ có cảm giác như vậy, thế nhưng cảm giác này nó lại là tồn tại rõ ràng, khiến cậu ngay cả lừa dối chính mình đều không có cơ hội.—— Có lẽ nói, đến mức này rồi, cậu vì sao còn phải tự lừa dối mình nữa chứ? Tự ngược lâu như vậy rồi, làm nhiều việc mà mình căn bản không muốn làm như vậy rồi, vô luận là đó là những sai lầm mắc phải trong giai đoạn tuổi phản nghịch, hay cái tính quyết không chịu thua cùng không nuốt trôi cục tức nghẹn ấy cũng được, hay bởi vì mẹ cậu ép buộc, bởi bà phẫn nộ, bởi hai mắt đẫm lệ cầu xin của bà cũng được…Cuộc đời của Tưởng Trạch Thần khi còn sống không thể nghi ngờ là một cuộc đời thất bại, thất bại đến nỗi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại cũng không biết mình đã đi sai từ bước nào — hoặc là, ngay những bước đi đầu tiên đã là mười phần sai phòng bệnh được lặng yên mở ra, người đàn ông mang tây trang giày da cẩn thận dè dặt mà đi đến, ánh mắt dưới gọng kính hết sức bình tĩnh, đầu tóc không một sợi rối loạn, nhất cử nhất động đều là ưu nhã và có phong độ như vậy, phảng phất như giờ này khắc này nơi anh tới không phải là giường bệnh của người em trai đang hấp hối vì bị trọng thương, mà là một bữa dạ tiệc của giới thượng lặng nhìn anh trai của mình ngồi xuống cạnh giường, Tưởng Trạch Thần thật không ngờ người cậu thấy cuối cùng là anh trai mình — có điều, chuyện này tựa hồ cũng là chuyện tất nhiên thôi.—— Vô luận lúc nào, đi tới bên cạnh cậu vẫn chỉ có anh trai, anh một lần lại một lần giúp đỡ cậu, vì cậu giải quyết đủ loại phiền phức, cho dù việc cậu làm có thể khiến cha cậu tức giận đến giơ chân, có thể khiến mẹ cậu tức giận đến mất sạch ưu nhã, anh vẫn luôn luôn kiên định mà đứng ở phía trước, che chắn cho cũng biết, Tưởng Trạch Hàm đối với em trai Tưởng Trạch Thần của mình tựa hồ có sủng nịch cùng kiên trì không giới hạn, anh là một anh trai hoàn mỹ nhất — nhưng mà, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng có thể là thứ giả tạo vụng về của hai anh em Tưởng gia đã chuyên tâm với sự nghiệp ở nước ngoài từ rất sớm, trên cơ bản mấy năm cũng sẽ không về nước một lần, mà người phụ nữ vắt óc suy tính mãi mới có thể đoạt lấy cái danh Tưởng phu nhân’ cũng đi theo ông, ngăn chặn bất luận chuyện gì cùng bất luận người nào có thể làm dao động địa vị của bà. Tưởng Trạch Thần lớn lên cùng với người anh trai hơn mình năm tuổi, Tưởng Trạch Hàm cho cậu tất cả những gì anh có, khiến cậu trải qua thời kỳ thiếu niên hoàn mỹ mà người người ngưỡng mộ mong ước, sau đó đem cậu dưỡng thành một nhị thế tổ chẳng biết làm gì ngoài hưởng lạc.—— Với một đứa bé không hề có năng lực nhận biết thế giới này, lại được người thân cận duy nhất cùng đáng tin cậy nhất cưng chiều như thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cuối cùng còn có thể lớn lên thành tài, đại khái là ít càng thêm ít đi? Chỉ tiếc Tưởng Trạch Thần không phải là một người may mắn trong số những đã người ít càng thêm ít Tưởng chết bất ngờ, người phụ nữ vẫn cho rằng chỉ cần buộc chặt được ông chồng của mình là có thể ngồi vững ở Tưởng gia rốt cuộc cũng biết tầm nhìn của mình thiển cận cỡ nào, chỉ tiếc tới khi bà kịp phản ứng lại thì Tưởng Trạch Hàm đã thuận lý thành chương mà kế thừa sự nghiệp, một cơ hội cũng không cho người mẹ kế cùng đứa em trai còn ngây thơ lật ngược thế phu nhân đương nhiên là không cam lòng, bà cho là mình còn có một cơ hội trở mình, bởi vì bà còn có một đứa con trai mang huyết thống Tưởng gia, chỉ tiếc, bà phát hiện đứa con trai luôn bị mình vứt sau đầu không lo đến đã bị anh trai nó cưng chiều tới mức thành kẻ vô dụng còn không thể tự mình đứng nổi cơ hội duy nhất, cho dù là một bãi bùn nhão không thể trát tường thì cũng phải ráng mà nặn cho ra thành một thứ thành phẩm coi được. Làm người đều có mong muốn, cho dù là một nhị thế tổ không nên thân cũng đều có mong muốn mình có thể thành công, mong muốn một ngày nào đó mình được người ngưỡng vọng. Tưởng phu nhân đem tâm tư âm hiểm của Tưởng Trạch Hàm mở ra rồi nhào nát, sau đó nhồi vào trong óc con trai mình, rốt cuộc nương theo thời kỳ phản nghịch của cậu cùng những nhàn ngôn toái ngữ đầy khinh thường của những người khác mà thành công khơi mào bất mãn của cậu với anh nhưng, ai cũng có thể nghĩ, người có xuất thân thấp kém, lại là cậu em trai nhị thế tổ mà người trong giới không ai không biết tiếng xấu, làm sao có thể so sánh với người anh trai luôn được người khác cho rằng là người trẻ tuổi anh tuấn lại có tiền đồ rộng mở cơ chứ? Mà để cho Tưởng Trạch Thần thống hận bất đắc dĩ nhất chính là vô luận cậu làm cái gì, anh trai của cậu vẫn lộ ra khuôn mặt ông anh hai cưng chiều cậu em, phóng túng cậu, sủng nịch cậu, vì cậu thu dọn cục diện rối rắm, rồi lại bất động thanh sắc mà tặng’ cậu một cái danh kẻ vô dụng, thậm chí còn đeo trên lưng bêu danh bạch nhãn lang, vong ân phụ từ dần dần, ngay cả Tưởng Trạch Thần là tên ngốc đến mức chẳng có đầu óc cũng nhìn ra được, cậu cùng Tưởng Trạch Hàm tuyệt đối không phải đối thủ của nhau, muốn cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đấu, thì cho dù là nhét cậu vào bụng mẹ thêm lần nữa rồi sống lại cũng chẳng có phần thắng.—— Thậm chí, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng đã không rõ ràng lắm, anh trai của mình rốt cuộc là thật tình sủng ái mình, hay là như mẹ cậu đã nói, vì không để người ta lên án mà anh vẫn luôn luôn dùng sự sủng nịch để giết chết cậu, diệt trừ một hậu hoạn là cậu đây.—— Nói chung, chuyện này chỉ có Tưởng Trạch Hàm mới có thể biết rõ Tưởng Trạch Thần nằm ở trong bệnh viện là do một sự cố giao thông, nếu như không có sự cố lần này, Tưởng Trạch Thần hiện tại đại khái đã ngồi ở bên trong phòng họp công ty, mặt đối mặt với anh trai của mình, làm một cuộc đọ sức cuối lúc ấy, cậu đã chuẩn bị thật lâu rồi, kiên trì cẩn thận đến nỗi cảm thấy có chút không giống như là chính mình — cậu có loại cảm giác, có lẽ lúc này đây cậu thật có thể khiến anh trai của mình đau đầu một hồi.—— Cũng không phải vì tranh đoạt cái gì nữa, Tưởng Trạch Thần đã mệt chết đi rồi, cậu chỉ muốn chứng minh, mình kỳ thực cũng không quá kém cỏi, mình… kỳ thực cũng rất có năng lực. Sau đó, sau đó vô luận thắng thua, cậu cũng không muốn tranh giành tiếc, cậu đã không chứng minh được nữa rồi, cũng sẽ không biết anh trai của mình phản ứng thế nào với lần tấn công cuối cùng của mình.—— Tai nạn xe cộ.—— Đó chỉ là một tai nạn xe cộ bình thường thôi sao? Một hồi ngoài ý muốn? Một hồi ngoài ý muốn trùng hợp đến vậy sao?Tưởng Trạch Thần lẳng lặng nhìn người anh trai ngồi ở bên giường, an tĩnh mà mềm nhẹ vuốt tóc mình, cảm thấy hai mắt của mình như đang mờ dần.—— Người này, sẽ là người đầu têu cho cái sự cố Ngoài ý muốn’ đấy sao?—— Lẽ nào, đây chính là thủ đoạn mà anh sẽ dùng với cậu sao?Tưởng Trạch Thần tin tưởng, đây cũng không có nghĩa là Tưởng Trạch Hàm đã không hề còn biện pháp, phải dùng thủ đoạn như vậy để ngăn cản cậu, có lẽ anh cũng đã mệt mỏi như cậu rồi, mệt mỏi vì phải làm một người anh trai hoàn mỹ, mệt mỏi với thằng em trai luôn không biết thân biết phận như cậu lại cứ tìm phiền toái tới cho anh, giải quyết như vậy sẽ xong hết mọi chuyện.—— Đối với cả hai, đều là một loại giải thoát đi?Cho dù trong tâm có nhiều nghi hoặc hơn thì Tưởng Trạch Thần cũng hỏi không ra khỏi miệng được nữa, hỏi rõ rồi thì được cái gì đây? Dù sao đều đã không còn cần thiệt nữa…“Tiểu Thần, sợ sao?” Giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lên mắt Tưởng Trạch Thần, thần sắc Tưởng Trạch Hàm tràn đầy thương hại cùng bi thương, ánh mắt dịu dàng, thanh âm mềm nhẹ, “Không phải sợ, anh hai vẫn ở chỗ này, anh vẫn luôn bên em mà, em nghỉ ngơi đi, Tiểu Thần sẽ khỏe lại ngay thôi mà… Lần trước em còn quấn quýt lấy anh đòi đi Hawaii nghỉ mát không phải sao? Có điều công việc của anh hai luôn bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội, chờ Tiểu Thần khỏe rồi, chúng ta sẽ cùng đi, có được hay không?”—— Đi Hawaii? Tưởng Trạch Thần ánh mắt xa xăm, cậu đã sớm quên mình đưa ra yêu cầu như vậy với Tưởng Trạch Hàm vào lúc nào rồi. Lúc cấp I? Hay cấp II? Chắc chắn không phải cấp III, khi đó quan hệ giữa cậu cùng Tưởng Trạch Hàm cũng đã có vết nứt rồi…“Tiểu Thần, nghỉ ngơi một chút đi, nhắm mắt lại, chắc em mệt lắm rồi nhỉ? Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn…”Thanh âm Tưởng Trạch Hàm nghe vào trong tai, mang theo vài phần cảm giác mờ ảo, như là tiếng nhân ngư thì thầm. Tưởng Trạch Thần giống như một thuyền viên đáng thương rơi vào cạm bẫy của nhân ngư, đã bị mê hoặc đến thân bất do kỷ mà khép lại con mắt.“Đúng, chính là như vậy… Ngoan…”Máy theo dõi nhịp tim bên cạnh giường phát ra thanh âm tút tút kéo dài lần cuối cùng rồi lịm tắt, tất cả hóa thành hư vô. Ai cũng biết, Tưởng Trạch Hàm đối với em trai Tưởng Trạch Thần của mình tựa hồ có sủng nịch cùng kiên trì không giới hạn, anh là một anh trai hoàn mỹ nhất — nhưng mà, thứ gì càng hoàn mỹ thì càng có thể là thứ giả tạo vụng về nhất. Cha Tưởng chết bất ngờ, người phụ nữ vẫn cho rằng chỉ cần buộc chặt được ông chồng của mình là có thể ngồi vững ở Tưởng gia rốt cuộc cũng biết tầm nhìn của mình thiển cận cỡ nào, chỉ tiếc tới khi bà kịp phản ứng lại thì Tưởng Trạch Hàm đã thuận lý thành chương mà kế thừa sự nghiệp, một cơ hội cũng không cho người mẹ kế cùng đứa em trai còn ngây thơ lật ngược thế từ dần dần, ngay cả Tưởng Trạch Thần là tên ngốc đến mức chẳng có đầu óc cũng nhìn ra được, cậu cùng Tưởng Trạch Hàm tuyệt đối không phải đối thủ của nhau, muốn cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đấu, thì cho dù là nhét cậu vào bụng mẹ thêm lần nữa rồi sống lại cũng chẳng có phần thắng. Thậm chí, mà ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng đã không rõ ràng lắm, anh trai của mình rốt cuộc là thật tình sủng ái mình, hay là như mẹ cậu đã nói, vì không để người ta lên án mà anh vẫn luôn luôn dùng sự sủng nịch để giết chết cậu, diệt trừ một hậu hoạn là cậu bị tai nạn giao thông chết đi, may mắn được trọng sinh về thời điểm học trung học. Đối với cậu, đây là một sự giải thoát hay là sự bắt đầu cam go đây?

trọng sinh chi nịch sát review